May 20, 2013

Tản mạn đêm khuya

Đúng lý ra lúc này mình phải đăng giặt áo quần, làm bài cơ sở dữ liệu và viết lại phần About me phiên bản Tiếng Anh. Nhưng tạm thời xõa hết các công việc đó để dành cho tâm trí vài phút suy tư.

Không, đúng ra là cái đầu đang quay cuồng cuồng bởi những suy nghĩ mông lung vớ vẩn, công việc, deadline, tương lai, sở thích, đam mê, thời gian... Chao ôi, hầm bà lằng các thứ, hầm bà lằng các suy nghĩ. Nhưng có lẽ đêm nay thôi, mình sẽ đem đi mổ xẻ và giải quyết tất tần tật để khỏi phải bận tâm nữa.

Đối với các *deadlines ngắn hạn*. Mình đã mần xong đồ án 2 môn Mạng máy tính (chu choa, vỗ tay). Deadline CSDL coi như xong, mình xõa cái này vậy, để dành sức cho 20% điểm ngày mai. Coi như đã xong, không bận tâm. Đồ án Prolog sẽ được mần vào ngày mai với những dòng Hello world bên em ý. Thứ 3 sẽ bàn về bài toán, code thử chơi, blah blah. Đồ án cuối kì môn NM Công nghệ phần mềm sẽ được mần vào cuối tuần này.

Có nên mua điện thoại mới không nhỉ? Mẹ đã cho mua Lumia 520, mình cũng chỉ cần thế. Nhưng cứ thấy sao sao. Thôi, tạm gác qua. Đúng là mình thích em ý thật, nhưng cảm giác là mình sẽ không dùng hết công suất của em ý. Smartphone với mình là 1 thứ gì đó xa xỉ, tới bây giờ vẫn vậy. Trong thâm tâm muốn mua, nhưng lại thấy tốn kém. Mình có lo lắng quá không?

Đại khái, để hạ màn cái trò Lumia này, mình sẽ quyết định như sau: mình *sẽ mua* và lên kế hoạch mua *khi và chỉ khi (iff) có thông báo học bổng kì vừa rồi*. Xem như là 1 phần thưởng, vừa xem như là tự mình mua, không mang cảm giác tội lỗi lắm.

Giờ là lúc quên em Lumia đi.

Đến kì thi cuối kì. Và bắt đầu từ tuần này sẽ là thời kì ôn tập: được chừng nào hay chừng đó. Tuần này chơi theo chiến thuật tùy cơ ứng biến: hôm nào học môn nào thì ôn môn đó, chỉ ôn những phần vừa mới học xong. Hiểu hay không cũng phải ôn. Tuần sau nữa mới ôn từ gốc lên. Không thể để cái tình trạng cái đầu không biết tí gì về kiến thức được. Phải làm, và phải học bài.
Tạm thời là thế. Cứ phải ôn. Deadline thì deadline, nhưng giờ môn nào thì ráng ôn phần môn đó. Được nhiêu phần trăm không quan trọng, quan trọng là có cái đà để tuần tới có thể tiến hành ôn tập thật kỹ.

À, còn về vụ ngôn ngữ lập trình.

Mình khoái cái này: mỗi mô hình lập trình có 1 tư duy khác nhau. Biết nhiều ngôn ngữ khác sẽ giúp khả năng mở rộng tư duy cao. Nhưng không thể tránh 1 điều là hiện nay thời gian của mình *quá ít*. Và ngậm ngùi không thể học ngôn ngữ nào mình thích được.
C/C mãi mãi là 2 ngôn ngữ mình quan tâm bậc nhất, không thể chối cãi được. Có PHP, Perl, Python, Ruby, Java, C# là thứ khiến mình đau đầu.

PHP có lẽ phải biết. Ít ra phải master nó tí. Nền tảng trên PHP còn trụ rất lâu nữa. Và có lẽ mình sẽ kiếm cơm được nhờ bé này. Vậy em này sẽ được tìm hiểu SÂU

Python là 1 ngôn ngữ triển vọng và là của tương lai. Khi hệ thống giáo dục bên Mỹ đã chuyển qua xài Python, cả Google cũng thế. Rồi hiện nay các libs, các framework hỗ trợ rất nhiều. Chính vì thế: mình sẽ học em này

Perl đã già cỗi, thật sự em ý là tư tưởng ảnh hưởng dến nhiều em sau này. Nhưng có lẽ đành kính nhi viễn chi. Khi nào cần dùng đến hệ thống Linux thì mình sẽ xài và sử dụng như 1 cách tham khảo. Không quá chuyên sâu làm gì.

Java và C#. Cá nhân mình thích C# hơn. Nhưng Java có lí do để nó tồn tại. Và nó còn ảnh hưởng đến chuyện nền tảng sau này theo đuổi. .Net thật sự hay ho đấy, nhưng không thể nào ôm và master 2 ngôn ngữ này cùng 1 lúc. Mình chọn C#. Mình cần 1 ngôn ngữ khi cần thiết sẽ là nơi có thể mình phát triển ứng dụng. Đành rằng Android hiện nay khá bá đạo. Nhưng nếu xét ra, thì thị trường PC vẫn còn chỗ đứng, "niche market" trên di động không phải không có. Thành thử ra, ngày xưa mình không có thiện cảm với em Java mấy, nên giờ chắc cũng không có hứng lắm. Nếu bắt buộc dùng Java thì vẫn phải xài thôi, nhưng không thường xuyên và Master.
Cơ mà mình là dân open-source mà ta. Sao lại đi theo C#. Không ở đây là chuyện cơm áo. Cơm áo là C# và sở thích có thể đụng đến Java nếu cần.

Ryby thì dẹp. Bé ý khó chịu, mình sẽ không giành thời gian cho bé. Nếu tương lai có gì sáng sủa. Mà thực tế thì nó đang sáng sủa lắm. Thì mình sẽ nhào vô. Không phải là bây giờ, không phải là 2 năm đại học nữa. Mà là 1 thời điểm khác. Nhiều time hơn.
Ý, còn em JavaScript. Khi nào anh cần thì anh mới gọi em nhé.

Vậy đúng kết ta có 1 mức độ ưu tiên sau: C/C++ > PHP = Python > C# > Perl > Java > JavaScript. Và trong thời gian hiện tại thì chỉ có C/C++, Python và PHP (cu này để duy trì việc cộng tác viên của Khoa học trẻ). Có vậy thôi.

Có 1 vấn đề nữa. Đó là phong cách làm việc. Dạo này tác phong quá tệ, hiệu suất không hề cao. Việc chia nhỏ các công việc khá hiệu quả ở chỗ trông mình lúc nào cũng rảnh rỗi. Nhưng thiệt hại ở chỗ *không lường trước khả năng mất nhiều time cho task đó*. Đó chính là khả năng phân tích rủi ro quá tệ. Chính vì điều này, cộng thêm sự mất tập trung do quá chia nhỏ các task. Nên giờ đây chiến thuật làm việc sẽ khác đi chút.
  • Chọn những công việc bắt buộc phải làm xong và buộc phải xong trước tiên. Đây là điều cần né. Ví dụ như còn 1 ngày nữa nộp bài, còn 1 ngày nữa đi thi mà chưa nhét vô 1 chữ. Ở đây phải dùng tối đa khả năng để làm việc. Không đáng như vậy
  • Các công việc chắc chắn có thể làm được và chắc chắn hoàn thành trong khả năng đã định
  • Các công việc chưa có hướng giải quyết, hoặc tốn nhiều time sẽ được ưu tiên sau. Và sẽ dành nhiều thời gian cho sự tập trung ở đây
  • Những điều vớ vẩn linh tinh thì dẹp đi. Ví dụ: voz, game, xem phim lung tung. Dành những việc này khi nào thực sự có thời gian để đốt chơi
Có những task bắt buộc phải làm, như 1 cách rèn luyện bản thân:
  • Đọc sách mỗi ngày, sách chuyên ngành, sách ngoại văn.
  • Code mỗi ngày. Tính ra mình code quá ít để có thể trở thành 1 Mark, 1 Bill thứ 2
  • Trao dồi Tiếng Anh, đặc biệt là phần nghe.
  • Uốn lưỡi khi nào, suy nghĩ trước khi làm. Bình tĩnh và không có gì phải xoắn cả
Tôn chỉ bây giờ không còn là làm việc theo đam mê nữa. Mà là: *Làm việc, học hành theo trách nhiệm và đam mê*. Có thể ta mệt mỏi, có thể chán chường, có thể đơn độc. Nhưng không được từ bỏ trách nhiệm. Và sau đó, không được từ bỏ đam mê. Khi mọi rào cản về nhiệm vụ phải làm đã qua đi, thời gian dành cho đam mê sẽ trở nên thực sự chất lượng.

Gõ xong mà vẫn chưa buồn ngủ. Và vẫn chưa tìm được cảm hứng để làm việc tiếp.

No comments:

Post a Comment